Tác giả . TTT
Trong quán FC GOOD COFFEE tại 1A đường Đồng Nai phường 15, quận 10, tp. HCM có một vị khách rất đặc biệt. Vị này rất hay ghé quán và thường đi một mình. Điều thú vị là anh chàng này cứ hay tủm tỉm cười bên ly cà phê, khác với những vị khách khác, đa số thường hay suy tư trầm mặc khi cà phê một mình. Chính vì ấn tượng, nên tôi tìm cách tiếp cận với vị khách này. Sau mấy hôm ngồi gần, gật đầu chào hỏi, tôi bắt chuyện làm quen. Thời gian sau, tôi đã hiểu ra rằng, vì sao vị khách cứ lại hay cười bên ly cà phê. Tôi viết lại dưới đây câu chuyện này, để các bạn xem thử có thấy mình một chút nào trong đó hay không?
THỨ BA HỌC TRÒ
Ngày đó, tôi là học sinh của trường PTTH Nguyễn Du đối diện với quán cà phê này (thời gian đó quán chưa xuất hiện). Trong lớp tôi có để ý đến em M. Em M khá xinh, đường nét thanh tú nên tôi nghĩ chắc cũng có nhiều thằng con trai khác trong lớp “nhăm nhe”, chứ không phải một mình tôi. Chính vì vậy, tôi kết thân với thằng T. Thằng T ở cách nhà M chỉ có ba căn thôi. Tôi o bế, quà cáp cho thằng này với mục đích tuyển nó làm gián điệp cho tôi. Tôi nghĩ rằng, nếu tôi có nhiều thông tin về em M, thì tôi sẽ có lợi thế hơn các đối thủ khác. Quả y như rằng, thằng T cung cấp cho tôi một số thông tin khiến tôi hơi “run”, vì đối thủ của tôi nhiều quá. Nào là thằng A hay lảng vảng đi ngang nhà nàng, thằng B hay đi theo nàng sau khi tan học… Tính tôi vốn nhát gái, nên tuy hơi “hồi hộp” vì thấy các đối thủ đang tìm cách tiếp cận với em M, nhưng cũng chẳng nghĩ cách gì cho ra hồn, để bày tỏ cho em biết được “nỗi lòng” của mình. Một ngày kia, không thấy em M đi học như thường lệ. Lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra cho em hay không, giờ ra chơi tôi đến gặp thằng T để tìm hiểu thông tin.
Tôi hỏi T:
– Sao hôm nay em M không đi học vậy mày? Có chuyện gì xảy ra với em, mày có biết không?
Thằng T trả lời tôi với vẻ mặt căng thẳng:
– Ủa ! Vậy té ra là mày chưa biết! Em M bị một tai nạn rất nghiêm trọng, làm sao đi học được.
Tôi nghe vậy lo lắng:
– Em bị làm sao vậy ! Nói cho tao biết đi.
Thằng T nhỏ giọng:
– Em bị té từ trên cây cao xuống, bất tỉnh cả tiếng đồng hồ. Cả nhà em đi vắng, hàng xóm nghe tiếng động lớn khi em bị té chạy qua. Nhưng vấn đề chính lại nằm ở chỗ khác… Nói đến đó nó có vẻ ngập ngừng.
Tôi ngạc nhiên hỏi dồn:
– Ủa ! Lại còn vấn đề gì nữa đây ?
Thằng T nói nhỏ:
– Khi em M té xuống thì trên người không một “mảnh vải che thân”…
Tôi há hốc miệng:
– Gì kỳ vậy mày! Em M trèo cây bị té, chứ đâu phải em tắm sông, tắm biển hay em bị té ao đâu mà bận bikini?
Thằng T nói nhỏ vào tai tôi:
– Mày ngu quá! Đừng la lớn! Em bị té từ trên cao xuống, quần áo vướng vào cành cây mắc lại, nên khi rơi xuống đất, em bị lột sạch.
Tôi gật gù:
– Ừ ! Cũng có lý. Nhưng mà mày phóng đại thôi, làm gì mà đến mức không “mảnh vải che thân”.
Thằng T nhe răng cười. Tôi hỏi thằng T:
– Tình hình vậy, giờ tính sao bây giờ ?
Thằng T liền “quân sư” cho tôi:
– Mày phải tranh thủ cơ hội này tối nay đến thăm em M, mua quà cho em để tranh thủ “bày tỏ tình cảm”.
Tôi gật gù:
– Mày nói có lý đó! Nhưng theo mày tao nên mua quà gì?
Thằng T gãi đầu, gãi tai rồi lên tiếng:
– Mày mua quần áo là hợp lý nhất. Em bị rách đồ thì mày tặng đồ, chắc em sẽ cảm động vì mày “thấu hiểu nỗi lòng” của em.
Nghe vậy, tôi thầm nghĩ thằng T quả đúng là một “cao thủ võ lâm”. Chiều hôm đó, sau khi gom hết vốn liếng để dành lâu nay, tôi ra chợ mua cho M một cái áo và một cái váy Jean. Tôi thầm gật gù đắc ý với sự sáng tạo của mình. Chắc em sẽ thấu hiểu tình cảm của tôi dành cho em bền chắc như vải Jean, chẳng ngán “cành cây” nào cả… Tối hôm đó, tôi mò đến nhà M. Tôi thật bất ngờ khi M ra mở cổng cho tôi. Tôi cứ nghĩ trong đầu là nàng còn phải nằm dưỡng bệnh sau cú ngã “đau thương”.
Hơi ngạc nhiên, nhưng tôi vẫn đưa gói quà cho nàng và nói:
– M đã đỡ chưa? Mình đến thăm và có món quà gởi bạn.
Em M cầm gói quà và vui vẻ:
– Bạn vào nhà chơi đi. Ngày mai mình đi học lại rồi.
Tôi ngạc nhiên sững sờ:
– Ủa! Sao nghe M bị té từ trên cành cây cao, rơi xuống nặng lắm mà.
Em M cũng ngạc nhiên không kém tôi:
– Đâu có đâu! Sáng nay đến giờ đi học thì mình bị đau bụng nên nghỉ học thôi mà.
Trời ơi là trời! Tôi choáng váng cả đầu óc. Thì ra thằng T này “chơi” tôi. Nó tàn nhẫn lừa một “con lừa” là tôi. Tôi quê độ, lắp bắp mấy câu từ giã rồi chuồn êm, để lại em M chắc cũng hơi bất ngờ.
Sáng hôm sau đi học gặp thằng T, nó nhìn tôi cười nham nhở:
– Sao hồi tối mày không vào nhà em M?
Tôi im lặng không nói gì. Đích thị thằng này tối qua đã “phục kích” tôi, nên mới biết tôi không vào nhà em M. Rõ ràng thằng T này chính là “thế lực thù địch” mà lâu nay tôi đã không cảnh giác với nó. Tôi đã ngu ngơ “nuôi ong tay áo”, để bây giờ nó “thọc gậy bánh xe” mối tình ngang trái, chưa kịp nở đã tàn của tôi. Câu chuyện “ba người” này đã bị lan truyền, thỉnh thoảng tôi bị đám bạn xỏ xiên, làm tôi ngượng chín người khi gặp M và hiển nhiên tôi bỏ luôn tư tưởng chinh phục em M. Thằng T là thủ phạm chứ không ai vào đây nữa. Sau này nghĩ lại, chắc là tôi đã “giao trứng cho ác”. Biết đâu thằng T cũng đã ngầm để ý đến em M, nó tranh thủ cơ hội để triệt hạ bớt một đối thủ là tôi…
ẢO ẢNH
Sau khi tốt nghiệp PTTH rời xa mái trường Nguyễn Du, tôi vào đại học. Ra trường đi làm, số tôi cũng long đong lận đận. Mãi đến gần đây, công việc tương đối thuận lợi, tôi mới có đôi chút thảnh thơi. Có lẽ vì ngụp lặn một thời gian khá dài trong khó khăn, nên tình trường của tôi cũng rất chi là lận đận. Gần 20 năm đã trôi qua mà tôi cũng chưa có mái ấm gia đình, sau khi học xong lớp 12. Tôi cũng rất hiếm khi gặp lại bạn bè thời đi học vì còn phải dành quá nhiều thời gian để phấn đấu trong cuộc mưu sinh. Gần đây, tôi tập tành chơi FB và qua nó, tôi kết nối lại được với em M, người đẹp năm xưa đã làm điên đảo tôi thời học sinh. Có lẽ ông Trời cũng ghen ghét “hồng nhan” nên em M cũng không suôn sẻ gì trong câu chuyện tình cảm. Nhìn em đẹp ngời ngời trong FB mà tôi bỗng thấy trong lòng nhiều xốn xang, nhớ về một thời say đắm. Thời gian qua đi, bản thân tôi cũng thấy mình có phần bị “tàn phai” theo năm tháng. Nhưng quái lạ, đối với em M thì hình như thời gian không là gì với em. So với thời còn đi học, em đẹp lộng lẫy hơn nhiều. Tôi có cảm giác mũi em cao hơn, khuôn mặt thanh tú hẳn ra, cặp mắt long lanh dưới hàng mi cong vút… Còn phải nói, sau một vài lần trao đổi, nhắn tin qua lại. Tôi hẹn em vào một chiều cuối tuần tại quán cà phê FC GOOD COFFEE đối diện trường Nguyễn Du, ngôi trường mang nhiều kỷ niệm của cả hai đứa… Tôi nhấp nha nhấp nhổm không yên chờ đến cuối tuần. Trong đầu vẽ ra không biết bao nhiêu là “dự án”. Nhưng đường đi của dự án nào thì đích đến của nó cũng đưa tôi lên đến chín tầng mây. Cái gì sẽ đến rồi cũng đến. Chiều hôm đó khi nàng xuất hiện và tiến đến nơi tôi đang ngồi chờ sẵn kế bên thác nước, cho nó thơ mộng. Tôi choáng váng như bị thiên lôi giáng búa vào đầu. Trời ạ ! Đây đâu phải là em M của cái ngày xưa, chứ đừng nói gì đến cái em M lung linh huyền ảo trong FB. Em đã bị “tàn phai”, nói chính xác hơn là “xuống cấp” trầm trọng khá nhiều theo năm tháng… Các bạn nữ chơi FB đừng vội chửi bới tôi. Tôi chỉ nói lên sự thật mặt dù tôi cũng không muốn. Tôi cũng đã từng đọc nhiều câu chuyện cười ra nước mắt về vụ này, nhưng chỉ cho là cường điệu hoá để nó “hấp dẫn” hơn mà thôi. Ngờ đâu, hôm nay chính tôi lại là nạn nhân. “Mục sở thị” nhan sắc hiện hữu của em M, thì hoá ra tất cả chỉ là “ảo ảnh”. Tôi “hết hồn” khi diện kiến dung nhan “thực tế” của em mà không qua phần mềm photoshop. Tôi đem “hết sức bình sinh” cầm cự với em M cho qua buổi hẹn hò, để tránh sự mất vui của 2 người bạn học sau nhiều năm gặp lại… Xin thưa với các bạn! Sau buổi hẹn đó tôi “căm thù” thằng Photoshop vô cùng. Tôi nghĩ rằng thằng này nợ rất nhiều người trong cánh đàn ông trên thế giới, một lời xin lỗi chân thành. Hậu quả của nó không hề nhỏ chút nào… “Tái ông thất mã” quả là đúng đối với tôi trong trường hợp này. Buổi hẹn hò tại quán cà phê FC GOOD COFFEE thất bại hoàn toàn. Nhưng bù lại, tôi phát hiện ra cà phê ở đây rất ngon và tôi đã trở thành “tín đồ” của quán này theo một cái cách không thể nào bất ngờ hơn…